"Tôi không ngờ rằng mình lại kết hôn với một người chồng có vấn đề tâm lý"
Ở tuổi 32, trong khi bạn bè đã có con học lớp 1, tôi vẫn lận đận trong chuyện tình cảm. Ba người đàn ông từng ngỏ lời cưới tôi cuối cùng đều chọn người khác. Tôi cảm thấy mình có thể sẽ sống cô độc, nhưng mẹ tôi không nghĩ vậy; bà luôn thúc giục tôi tìm chồng để yên ổn. Bố tôi thương tôi nhưng phải chiều lòng mẹ, khuyên tôi nên lấy chồng cho mẹ đỡ lo. Vì vậy, tôi đồng ý khi một cô trong họ giới thiệu anh chàng không cao, hơi gầy, chỉ học hết cấp 2 nhưng có thu nhập cao từ trang trại. Mẹ anh cũng muốn tìm một cô con dâu có khả năng quản lý trang trại và nhà cửa.
Tôi và chồng cưới nhau chỉ sau 3 lần gặp gỡ trong 2 tháng. Ngày cưới, nhà trai tổ chức rộn ràng, mọi người khen tôi may mắn. Nhưng chỉ sau 10 ngày chung sống, tôi phát hiện chồng nghiện rượu. Anh đã uống rượu gần 15 năm, có khi chỉ uống suông, có khi tự làm thịt gà rồi nhậu một mình. Say xỉn, anh còn trèo lên cây ngủ như chim. Tôi lo sợ, nhưng gia đình anh đã quen với cảnh đó. Ban đầu tôi nghĩ anh chỉ nghiện rượu, sau mới biết anh còn có vấn đề về thần kinh, thường xuyên đi lại trong nhà chỉ mặc quần lót rách.
Mẹ chồng tôi khuyên tôi khóa cổng để tránh chồng ra ngoài mất mặt. Một lần, tôi vứt chiếc quần lót rách của chồng, khiến anh nổi giận và vứt hết quần áo của tôi. Mẹ chồng bảo tôi tìm lại chiếc quần, nhưng tôi không thể, nên đã mua một cái mới và làm hỏng nó để giống cũ. Chồng nhìn thấy đã vứt đi và không tin tôi. Mẹ chồng phải dỗ anh mới tha cho tôi. Khi biết chồng bệnh, tôi rất thất vọng và muốn ly hôn, nhưng mẹ tôi khuyên nên kiên nhẫn vì chồng chăm chỉ làm ăn và giỏi nuôi trồng.
Mẹ tôi luôn tin rằng anh không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, mặc dù tôi không hiểu tại sao mẹ lại giấu tôi về tình trạng của anh và vội vã gả tôi cho người chồng có vấn đề. Tôi cảm thấy bị xua đuổi khi mẹ cư xử như vậy, trong khi tôi không có gì xấu. Tôi đối xử với anh như một đứa trẻ, nhưng khi bực bội, tôi không ngại dùng roi để dọa. Một điều mà tôi chưa dám nói với mẹ là, sau vài tháng kết hôn, chúng tôi vẫn chưa ngủ cùng nhau. Anh thường ôm gối đòi ngủ với mẹ chồng, và khi bị đuổi về, anh lại đuổi tôi ra khỏi phòng, bắt tôi nằm dưới đất. Anh luôn đề phòng tôi như thể tôi có ý định lừa dối anh. Bố mẹ chồng thậm chí đã phải dạy anh cách làm chuyện vợ chồng.
Anh không còn bắt tôi ngủ sàn nhà, nhưng cũng không chủ động với tôi. Mặc dù tôi không muốn tiếp xúc, nhưng khao khát có con ngày càng lớn. Lo ngại về tuổi tác, tôi quyết định thử kích thích anh, nhưng anh đã từ chối. Sau đó, mẹ chồng khuyên tôi xem phim cùng anh. Dù ngại ngùng, tôi cũng đồng ý. Anh rất thích xem và sau 14 ngày, chúng tôi đã thực sự trở thành vợ chồng. Khi đã quen, anh trở nên ham mê và đôi khi kéo tôi vào phòng giữa ban ngày. Dần dần, tôi cũng quen với những tình huống đó, không còn cảm thấy ngượng ngùng khi ở gần anh.
Cuộc sống bên chồng điên thật bi hài. Tôi thường coi anh như trẻ con, nịnh nọt để anh làm việc, nhưng khi bực bội, tôi cũng không ngần ngại dọa anh bằng roi. Dù ức chế, anh vẫn làm theo. Bố mẹ chồng chứng kiến mà không nói gì. Hiện tại, tôi đang mang bầu 4 tháng, anh rất vui mừng vì sắp được làm cha và luôn ở bên cạnh tôi.


Source: https://afamily.vn/toi-khong-biet-rang-minh-da-lay-phai-mot-nguoi-chong-tam-than-20151124114932911.chn